Nỗi lòng của một “con nhà người ta”
Liu Qi (1984), sinh ra trong một ngôi làng thuộc vùng núi nghèo ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Ngay khi còn nhỏ, Liu Qi đã bộc lộ năng khiếu học tập xuất chúng so với các bạn đồng trang lứa.
Cha mẹ Liu Qi đều là người lao động chân tay. Họ thấu hiểu nỗi vất vả của người không có học. Cho nên, từ rất sớm, họ luôn nhắc nhở con trai học hành là con đường duy nhất để thoát khỏi số phận bi kịch.
Để giúp con tiếp nhận điều kiện giáo dục tốt nhất, khi Liu Qi cấp 2, bố mẹ anh bắt đầu đi làm xa nhà để kiếm thêm thu nhập. Không phụ kỳ vọng của cha mẹ, Liu Qi học rất giỏi, luôn dẫn đầu các kỳ thi. Dựa vào thành tích học xuất sắc, Liu Qi được biểu dương trong mọi hoạt động của nhà trường, trở thành hình mẫu “con nhà người ta” của phụ huynh nơi vùng quê nghèo.
Tuy nhiên, gia đình Liu Qi đã không lường trước được hậu quả khi để con sống xa vòng tay cha mẹ từ sớm. Lớn lên với sự cô độc, không có ai kề cạnh đã hình thành ở Liu Qi tính cách khép kín, không thích giao lưu với người khác. Vì không thể hòa nhập với các bạn cùng lớp, cuộc sống của nam sinh này chỉ xoay quanh việc học.
Năm 2002, khi Liu Qi tròn 18 tuổi, anh trở thành thủ khoa ban Tự nhiên của tỉnh Hồ Nam. Tin tốt lan rộng, Liu trở thành tâm điểm chú ý của truyền thông, người trong làng cũng hòa cùng niềm vui này. Bố mẹ Liu muốn con trai theo đuổi con đường Khoa học Kỹ thuật nhưng Liu chọn ĐH Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh.
Thủ khoa đại học nhưng không tìm được việc làm
Dù đạt thành tựu học tập đáng nể, song khi mới bước chân vào cánh cổng đại học, Liu Qi đã thay đổi hoàn toàn con người. Anh không còn là “con nhà người ta” được mọi người tung hô mà dần biến thành một sinh viên bình thường, không mấy xuất sắc.
Năm 2006, sau khi tốt nghiệp ĐH Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh, Liu Qui bắt tay tìm việc làm. Sau đó, anh trúng tuyển vào doanh nghiệp nhà nước ở tỉnh Thiểm Tây. Thời điểm đó, Liu Qui nhận mức lương thấp vì vừa mới ra trường, không có nhiều kinh nghiệm.
Chưa đầy một năm, anh đã xin nghỉ việc vì mức lương không đáp ứng được kỳ vọng. Nguyên nhân được cho là bởi từng là thủ khoa thi đại học nên Liu Qui khó chấp nhận làm nhân viên cấp thấp.
Sau đó, Liu Qi chuyển đến các thành phố lớn như Thượng Hải, Quảng Châu tìm kiếm công việc mới. Anh liên tiếp bị từ chối vì thiếu kinh nghiệm làm việc. Suốt 4 năm thất nghiệp, Liu Qi dần cạn kiệt về cả thể chất và tinh thần. Cũng trong thời điểm này, anh nghĩ đến việc quay về quê hương.
27 tuổi, trong một lần về nhà dự đám tang bà nội, Liu Qi nói với bố mẹ bản thân cần nghỉ ngơi. Nhưng sau đó, Liu Qi đã ở lại nhà tới 9 năm.
Cha mẹ Liu Qi cố gắng thuyết phục con trai ra ngoài tìm công việc ổn định, không cần lương cao, chỉ cần đủ nuôi sống bản thân. Tuy nhiên, anh ta đã sớm quen những tháng ngày an nhàn, chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường và không cần giao tiếp với ai. Chứng kiến con ngày càng đi xuống, cha mẹ Liu Qi nhiều lần nảy sinh xung đột với con.
Sau đó, cha mẹ gợi ý Liu Qi làm bảo vệ ở gần nhà. Tuy nhiên, Liu Qi cho rằng bố mẹ đang đánh giá thấp mình. Vì anh ta cho rằng bản thân tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn từng là thủ khoa nên không chấp nhận làm công việc tay chân.
Theo thời gian, Liu Qi ngày càng trở nên khép kín, không chịu giao tiếp với những người xung quanh, kể cả cha mẹ. Tình trạng kéo dài khiến cha mẹ phải đưa anh đi khám bệnh. Sau khi được chẩn đoán, bác sĩ thông báo Liu Qi mắc chứng trầm cảm và tâm thần phân liệt mức độ nhẹ.
Sau khi được giới truyền thông tìm đến phỏng vấn và thuyết phục, Liu Qi đồng ý đến bệnh viện kiểm tra lại. Lần này, bác sĩ chẩn đoán Liu Qi không mắc bệnh tâm thần mà chỉ biến đổi lớn trong tính cách do chịu nhiều đả kích.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, Liu Qi tự học thêm nhiều kiến thức về động cơ điện tử, cũng như chịu khó gửi đơn xin việc đến doanh nghiệp. Tuy nhiên, do thiếu kinh nghiệm và độ tuổi không còn trẻ trung, chặng đường tìm việc của anh vẫn còn rất gian nan.