Ở thời điểm hiện tại, Châu Bùi đang hạnh phúc tuyệt đối. Và nhìn cách Binz ngồi cạnh cô, khẽ xoa tay Châu sau mỗi câu trả lời – tôi biết rằng Binz cũng đang rất hạnh phúc. Ngày Valentine hôm nay cũng là lần đầu tiên, cặp đôi tuyệt đẹp của showbiz Việt cùng ngồi xuống để chia sẻ những câu chuyện tình yêu của mình.
Châu Bùi là người có thể khiến người khác cảm nhận được liệu cô ấy có đang hạnh phúc hay không. Cách Châu cười toe toét, cách đôi mắt cô gái rực sáng khi nhắc về người đàn ông của mình, cách Châu trìu mến kể một vài câu chuyện vui vui về hai người khi ở nhà. Tình yêu nằm trong từng chi tiết nhỏ chứ không hề phải thể hiện qua một lời khẳng định đao to búa lớn. Ở thời điểm hiện tại, Châu Bùi đang hạnh phúc tuyệt đối. Và nhìn cách Binz ngồi cạnh cô, khẽ xoa tay Châu sau mỗi câu trả lời – tôi biết rằng Binz cũng đang rất hạnh phúc.
Ngày Valentine hôm nay cũng là lần đầu tiên, cặp đôi tuyệt đẹp của showbiz Việt cùng ngồi xuống để chia sẻ những câu chuyện tình yêu của mình.
“Người thương mình sẽ không muốn mình đầu tư nhiều quá, và họ sẽ nói: Thôi, em đầu tư 70% thôi để anh lo 30% còn lại; xong rồi sẽ thôi em xuống 60% đi, để anh lên 40%.”
Ai từng làm việc với Châu đều nghĩ về Châu đúng như những miêu tả của anh. Lúc nào Châu cũng muốn mọi thứ phải chỉn chu nhất, đẹp nhất, tốt nhất. Khi làm việc, Châu muốn cùng tham gia với mọi người ở mọi khâu. Chắc vì vậy nên từ ekip lẫn đồng nghiệp đều biết Châu rất kỹ tính, và kỹ tính như vậy thì hẳn là cung Xử Nữ đây.
Lúc trước, Châu cũng thường hay tự hỏi: “Liệu mình có đang kiểm soát mọi thứ quá mức không?”. Ngày hôm nay khi đến đây phỏng vấn chẳng hạn, Châu đã chuẩn bị rất cụ thể rằng hôm nay mình muốn hình ảnh của mình ra sao? Tóc dài hay tóc ngắn? Layout make-up trẻ trung hay nhẹ nhàng? Ngồi phỏng vấn thì nên chọn trang phục thế nào để lên hình không bị… phồng bụng? Châu quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhất và không thể nào cứ thế phiên phiến được. Thậm chí, Châu chỉ có thể trả lời phỏng vấn thoải mái và tự nhiên với anh khi bản thân đã chuẩn bị mọi thứ thật kỹ.
Qua thời gian, Châu hiểu rằng đó không phải sự kiểm soát mà chỉ đơn giản là cách mình chuẩn bị mọi thứ thật kỹ để có được sự tự tin.
Người yêu Châu cũng luôn nói rằng Châu quá khó khăn với chính mình. Tháng 9 vừa rồi Châu đã off hoàn toàn để tập trung vào vấn đề sức khỏe. và khi làm việc trở lại, gặp gỡ các anh chị đồng nghiệp thì 11 trên 10 người đều vỗ vai Châu và nói “Làm ít thôi Châu ơi!”. Sâu bên trong Châu cũng có một thời gian dài không hiểu vì sao mình lại làm việc nhiều đến thế. Người ta thường hay nói làm gì có ai thích làm việc cả ngày thay vì nằm nhà xem phim hay đi du lịch đâu? Vậy mà Châu như thế đấy!
Khi thiền Châu cũng cố gắng tìm vào em bé bên trong của mình để trả lời câu hỏi sao mình lại cứ mải mê làm việc mà không thể dừng lại. Việc được mọi người công nhận, làm bố mẹ tự hào, tin vào bản thân mình – Châu đều đã có đủ. Và Châu nghiệm ra là mình thực sự thích làm việc, bởi chỉ khi tập trung làm việc – Châu mới thực sự thấy mình có giá trị. Nhưng rồi, Châu cũng nhận ra, ngay cả khi không ra ngoài đi làm, việc Châu dành thời gian tắm và chăm sóc cho hai cho con chó của mình cũng làm Châu thấy vui. Và Châu nghĩ mình đã tìm được câu trả lời – Đó cũng là một câu trả lời khiến Châu hạnh phúc.
Trong quan hệ tình cảm, mọi người vẫn nói Châu là một người sẽ chỉ ra vấn đề của mối quan hệ và giải quyết. Trước kia, khi không giải quyết được, Châu sẽ cảm thấy mình không được thương. Sau này trải qua rất nhiều bài học, Châu nhận ra rằng cái thương của mình cũng khác cái thương của người ta. Có những cái với mình là vấn đề nhưng họ thì không? Và ta đâu thể đòi hỏi họ có động lực giải quyết hay cách giải quyết giống mình?
Ở thời điểm hiện tại, Châu hiểu rằng: Khi thực sự thương một người, ta không được bắt họ sống theo cách của mình mà hãy để họ sống theo cách chính họ thấy hạnh phúc nhất. Dĩ nhiên là trong một mối quan hệ, nếu mình đang thấy thật nặng nề còn người ta lại hoàn toàn hạnh phúc cũng là điều khiến ta phải đặt câu hỏi. Liệu đây là vấn đề của riêng mình thôi hay nó đến từ cả hai phía? Nếu không thể giải quyết thì hãy nhẹ nhàng lựa chọn ra đi và hãy tôn trọng người còn lại, để họ sống cuộc đời mà mình muốn. Vì chúng ta thật sự yêu thương nhau.
Chắc chắn là có. Hầu hết các mối quan hệ Châu biết đều đến một giai đoạn “đừng cố”. Tình yêu là thế, luôn là mình cố một tí đến khi mình không thể cố được nữa. Châu cũng giống mọi người, đến lúc cố hết rồi thì… thôi vậy. Và thôi không cố nữa cũng là lựa chọn khôn ngoan. Nhưng cũng sẽ cần một quá trình thưởng thành và hiểu biết để thật sự thấm được điều đó.
Trong tình yêu và mọi mối quan hệ khác, người ta chỉ có thể nói Châu Bùi sao cố quá thôi chứ không thể nào nói sao Châu không cố đi. Và Châu rất tự hào về tính cách đó của mình. Chắc cũng vì cái tính đó mà mọi mối quan hệ của Châu đều lâu dài, kể cả quan hệ công việc của mình cũng rất bền chặt. Vì sao mình có thể yêu được nhiều năm? Vì sao có những đồng nghiệp sát cánh bên mình đến 8, 9 năm vẫn ở đây? Đó là vì cả hai phía luôn nỗ lực tìm cách giải quyết vấn đề. Hãy chỉ buồn khi gặp không đúng người và họ xem sự cố gắng của mình là hoài phí.
Châu nghĩ là có. Đến bây giờ thì Châu hiểu ý của anh, Châu dùng cách nói khác của mình là: Mình đã cố nhiều để biết hóa ra mình không cần phải cố. Mình từng phải mất đến 80% công sức năng lượng để suy nghĩ làm sao hàn gắn, làm sao để tốt hơn nhưng hóa ra có thể mình… chẳng cần làm gì cả. Thực ra trong công việc cũng thế thôi, có những bạn trong ekip của mình khiến Châu cảm thấy các bạn có cùng mục tiêu với mình, thương mình và sẽ cố gắng rất nhiều để Châu không phải cố quá nhiều. Trong tình yêu cũng thế, quan trọng nhất là tìm được người phù hợp.
Châu nghĩ rằng, mọi thứ cũng đều đến từ hai phía. Ngay cả ngày xưa, khi mình từng gặp được người phù hợp nhưng do mình quá trẻ con, mình đặt năng lượng và mọi thứ nhiều quá và vô tình khiến họ thấy chẳng cần cố gắng nữa. Tức có nghĩa là mọi chuyện cũng đến từ mình chứ đâu chỉ là do người ta?
Nghĩ đi nghĩ lại thì Châu sẽ không bỏ bớt phần nỗ lực của mình đâu. Châu nghĩ Châu vẫn đầu tư như thế thôi. Nhưng người thương mình sẽ không muốn mình đầu tư nhiều quá, và họ sẽ nói: Thôi, em đầu tư 70% thôi để anh lo 30% còn lại; xong rồi sẽ thôi em xuống 60% đi, để anh lên 40%. Và khi mà người yêu Châu nỗ lực đến 60% thì Châu lại tự nghĩ: Ôi thôi, không được rồi. “Dạo này người yêu mình tắm chó hơi nhiều nhỉ, vậy để bây giờ mình tắm chó thôi”. Mình không được xem những điều người yêu mình làm cho mình là đương nhiên. Ngày hôm đó anh giúp mình vì mình đang quá bận rộn, nên khi anh bận rộn thì mình sẽ làm ngược lại hay thậm chí là nhiều hơn. Hai người sẽ phải luôn nhìn nhau. Nếu xem là đương nhiên, có thể sẽ đến việc mình trở nên vô tâm hoặc trở nên dựa dẫm, thiếu tự chủ. Châu tin rằng là con gái phải nên độc lập, bởi được yêu chiều quá lỡ một ngày không còn sự yêu chiều đó thì làm sao? Hãy tự bảo vệ mình bằng cách độc lập, đừng dựa dẫm hoàn toàn cuộc sống của mình vào người khác.
Châu có một cái rất là hay đó là Châu chỉ muốn tin vào những điều tốt thôi. Khi Châu tìm đọc nghiên cứu bản đồ sao của người yêu thì thấy cũng… đúng, nhưng không xem nhiều vì người yêu Châu không thích xem lắm. Châu chỉ ấn tượng là người yêu mình nhẹ nhàng, tinh tế, không muốn làm tổn thương bất cứ ai.
Châu không bao giờ rủ người yêu mình ngồi thiền vì cách sống của anh giống như một người thiền mỗi ngày vậy, trái ngược Châu hoàn toàn. Châu rất nhanh, còn anh lại rất từ tốn, chậm rãi và vững chãi. Nhờ có anh, Châu cảm thấy hóa ra có rất nhiều cách sống khác nhau; và khi xem bản đồ sao Châu cũng hiểu thêm là mỗi người đều có một cách sống đời mình riêng biệt, và cách nào hóa ra cũng thật hay, thật hợp với chính họ.
Tôi cũng hay nghe Châu nói. Không chỉ riêng Châu, nhiều người khác cũng nói với tôi cung Song Tử của mình là…lăng nhăng, trăng hoa, mau chán.
Có thể tôi có nghe nhiều về các tính tốt của Song Tử nhưng thường tôi sẽ không để ý. Nhưng ba cái đó khiến tôi bị ấn tượng nhiều nhất, khiến tôicũng giật mình vì không biết có đúng hay không.
Bây giờ thì tôi có hơi khác. Tôi nhìn về tương lai nhiều hơn và cảm giác có một cái gì đó chắc chắn hơn mọi lần. Tôi cũng thấy mình không kệ nữa. Những lần yêu trước, tôi theo tinh thần được thì được, không được thì thôi. Lần này tôi lại bỏ thời gian ngẫm nghĩ xem cái nào không phù hợp thì mình sẽ sửa để mối quan hệ được lâu dài hơn. Thật ra thì tôi vẫn chưa thấy đích đến đâu, nhưng do tôi vốn là người ít nghĩ đến nó, mà có lẽ đó cũng không phải là điều tốt.
Tôi nghĩ tôi cần một người như vậy. Sẽ có khó khăn cho những cuộc đối thoại khi mình là người chỉ mặc kệ mọi thứ và thấy vui vẻ nhưng đối phương sẽ lăn tăn rồi ngày mai thì sao? Nhưng tôi cần một cô gái như thế ở bên cạnh mình.
Sự thay đổi của tôi đến từ cả 2 yếu tố nhưng phần nhiều là vì người ở bên cạnh tôi trong mối quan hệ này. Mình không mặc kệ những lỗi lầm của mình như lúc trước, không cứ làm xong rồi người ta không thích con người đó thì thôi và mình chọn không ở cạnh người ta nữa. Lần này không phải vậy, và tự điều đó nói với tôi rằng mối quan hệ này quan trọng.
Tôi chưa bao giờ chuẩn bị cho việc này. Mỗi ngày thức dậy tôi vẫn không tin là có người ở cạnh và mình được yêu một người ở trong một khoảng thời gian dài như vậy mà không có nhiều sóng gió. Đến giờ mỗi ngày thức dậy tôi vẫn cảm thấy… chưa tin.
Thật sự tôi cũng không ở trong một mối quan hệ nào đủ lâu để nhìn lại mình, nhìn cách hành xử của mình với người kia. Phần lớn thời gian của tôi sẽ dành để mơ mộng về một điều gì đó và đặt mình trong âm nhạc. Vòng tròn mối quan hệ của tôi rất nhỏ, gia đình cũng không nhiều biến cố và không có quá nhiều thứ xảy ra để mình nhìn lại xem mình làm đúng hay chưa. Trước giờ tôi ở một mình nhiều, tôi biết mình có nhiều khuyết điểm nhưng tôi tin khi mình ở trong một mối quan hệ lâu dài thì từ từ mình sẽ xử lý được.
Tôi nghĩ trước giờ mình hơi vô tâm. Việc không bao giờ nghĩ đến một điều gì đó dài lâu cũng đáng sợ, và một người con trai không bao giờ nghĩ đến tương lai rõ ràng không phải một tín hiệu tốt đến đối cho người bên cạnh.
Càng lúc, tôi càng hiểu rằng mình nên nghĩ đến tương lai nhiều hơn, bởi trước giờ tôi toàn chỉ nghĩ về quá khứ. Quá khứ cho tôi cảm hứng cho công việc, vậy nên đôi khi tôi thấy lỗi sai của mình mà không học được gì từ nó. Thấy lỗi sai của mình để đặt vào một bài hát khác nhiều với việc thấy lỗi sai để làm tốt hơn. Việc bớt vô tâm với mọi thứ và nghĩ nhiều hơn về tương lai là một thay đổi lớn đối với tôi.
Nếu mà nói thật lòng thì tôi hơi làm quá nó lên một tí. Đôi khi mình có buồn, ví dụ, cảm xúc từ một mối quan hệ tan vỡ khiến tôi phóng đại nó hơn cho bài hát. Tôi thường hay tự đặt mình vào một cái chỗ khiến mình đau hơn để xem mình lấy được gì từ nó. Đáng lẽ mình không đau buồn như vậy nhưng khi đặt vào bài hát sẽ có nhiều yếu tố để mình có thể giúp người nghe cảm nhận được nỗi đau mình muốn truyền tải.
Tôi không nghĩ mình là người khổ vì yêu mà là mình tự làm cho mình đau khổ vì yêu. Đó là mình tự làm thôi chứ không phải vì tình yêu làm mình đau khổ. Nhưng điều đó xứng đáng bởi khi trải qua những cảm xúc ấy, chúng cho lại mình những bài hát mà mọi người có thể kết nối được.
Theo tôi nghĩ thì mình nên đo nó bằng việc mình hiểu nhau được bao nhiêu. Tôi cũng muốn biết câu trả lời của mọi người. Ví dụ với anh thì thế nào là một mối quan hệ đủ lâu?
Nếu vậy thì trước giờ cách tôi tính người yêu cũ đã sai, nếu mà không qua được 3 tháng thì không tính. Nếu vậy thì tôi không nhiều người yêu cũ như mình nghĩ. Tôi thích cách tính này của anh, nhìn nhận như vậy tôi cũng thấy đỡ hơn.
Thường các mối quan hệ trước nhanh đến nhanh đi, nên tôi cũng chưa từng được trải nghiệm nhiều và cũng chẳng biết thế nào là lâu, với tôi thậm chí 4 tháng là khá lâu rồi. Khi mối quan hệ hiện tại được 4 tháng tôi đã nghĩ vậy là lâu và mình đang làm khá tốt. Từ mối quan hệ này và nhìn lại những cuộc tình trước, tôi nhận ra có lẽ rất nhiều trong số đó chưa thực sự là một mối quan hệ, bởi gần như không có gì để nhìn lại hay nhớ đến.
Châu Bùi: Đây là lần đầu tiên Châu và anh Binz có bài phỏng vấn chung và ngồi cạnh nhau, cảm giác hơi lạ một tí. Châu vẫn chưa biết mình sẽ nói như thế nào nhưng mọi người nhìn thấy Châu đang cười không ngậm được miệng thì mọi người sẽ biết cái mood của Châu như thế nào đấy. Châu rất vui vì cũng đến lúc mình sẵn sàng để chia sẻ với khán giả về những gì mà mình vui nhất, mình hạnh phúc nhất, đó là một phần vui trong cuộc sống của Châu mà Châu muốn chia sẻ cho khán giả thấy.
Còn anh thấy thế nào?
Binz: Anh vẫn thấy ấm áp như mọi khi thôi.
Binz: Tôi chưa bao giờ nghĩ đến và đến bây giờ tôi cũng chưa bao giờ sẵn sàng để ngồi cùng người mình yêu trước máy quay như vậy. Khi nghe Châu nói về buổi phỏng vấn hôm nay thì tôi đồng ý.
Châu Bùi: Khi Châu hỏi anh Binz thì anh nói em muốn làm gì thì anh làm cùng em thôi. Lúc đấy Châu siêu bất ngờ, không ngờ chỉ cần nói một câu mà anh trả lời lại là nếu em thấy tốt thì mình đi, em thấy thoải mái thì mình đi.
Châu và anh Binz không bàn trước với nhau vì muốn buổi phỏng vấn hôm nay thoải mái nhất. Anh Binz thì từ trước đến nay vẫn ít khi chuẩn bị cho những buổi phỏng vấn bởi vì anh muốn mọi thứ đến thật tự nhiên, còn Châu thì sẽ khác, Châu chuẩn bị rất là kỹ nhưng mà đến bây giờ thì quên hết rồi vì cười nhiều quá.
Châu Bùi: Đấy là sự bất ngờ đẹp nhất mà Châu từng biết. Những gì khi Châu biết về anh trên mạng và những gì thực sự được cảm nhận từ anh thì đẹp hơn tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ vì thế mà mình đâm đầu vào yêu.
Thường khi mà mình nói đến một người nghệ sĩ, một rapper viết nhạc thì Châu sẽ nghĩ người đây sẽ hơi bay bổng một chút, nghĩ anh Binz sẽ là người rất tự do và phóng khoáng. Điều này có phần đúng, nhưng anh cũng là một người rất chững chạc, rất trách nhiệm và là mẫu người của gia đình chứ không hề bay bổng quá mức. Anh cũng rất tình cảm, một lòng một dạ – đó là điều khiến Châu bất ngờ nhất.
Binz: Tôi bất ngờ về mọi thứ ở Châu. Trước đó đúng là cả hai có biết nhau, biết những câu chuyện của nhau nhưng chưa từng gặp và không thể nghĩ là sẽ gặp nhau chứ đừng nói là sẽ có gì đó với nhau. Nên gần như tôi không biết trước gì về Châu, và đến khi ở gần cô gái này thì nó như một cơn sóng thần ập đến, mọi thứ đều tuyệt vời và đáng trân trọng.
Quay lại khi trận sóng thần này ập đến, ấn tượng gặp nhau lần đầu của Châu Bùi và Binz là thế nào?
Châu Bùi: Lần gặp nhau đấy có lẽ phải nói là rất có duyên. Anh em chơi với anh Binz thì đều biết để anh ra khỏi nhà thì rất khó, nhưng hôm đấy anh lại đi ra khỏi nhà mà lại đi hai quán lận. Bạn bè Châu thì cũng biết là để Châu đi ra khỏi nhà cũng khó không kém, và Châu rất ít khi xuất hiện ở những chỗ tiệc tùng. Hôm đó là một ngày lễ và bạn bè cũng rủ thôi hôm nay chẳng có ai ở nhà, về sớm làm gì; thế là Châu đi cho đỡ buồn. Thế là Châu và anh Binz tình cờ gặp nhau cả 2 lần ở 2 quán trong cùng một buổi tối.
Ấn tượng đầu tiên là hình như anh Binz… không thích Châu. Lúc anh chào Châu thấy biểu cảm của anh hơi ngại. Châu cũng nói mọi người là không thể hiểu người như anh sao lại ngại, chắc anh không thích mình thôi. Đến lần gặp thứ hai Châu mới biết là anh có thành ý, chỉ là anh ngại thôi. Khi hiểu ra thì mình có cảm tình hơn, nhưng đọc trên mạng thì mọi người đều bảo đấy là chiêu trò cả để cho mình phải ấn tượng.
Binz: Nếu đó là chiêu thì anh đã thành công với em rồi, nhưng thực ra là anh ngại thật. Đến bây giờ thì em cũng hiểu nếu anh giả vờ em sẽ biết ngay. Nếu là một người con gái khác không phải em thì anh sẽ không ngại. Có những người con gái họ làm cho mình không nói được gì và sự xuất hiện của họ làm mình bị mất tự tin, rụt rè ngay lập tức dù mình biết lúc đó mình cần tự tin. Cũng may là lúc đó anh còn nói chuyện được với em vài câu; anh phải nhắc mình tự tin lên mới ấp úng được vài câu, chứ không là anh chạy thẳng luôn rồi.
Châu Bùi: Sau hôm đấy bạn Châu có hỏi thì Châu đã kể lại là anh hôm đấy đến chào mình với một cách chào rất trong sáng. Sau đó thì là một tin nhắn “Em về cẩn thận” và đó là thứ mà Châu đánh giá cao. Trước đấy mình cũng đã từng có vài ấn tượng không tốt với những tin nhắn tiếp theo lần gặp đầu tiên của những anh chàng mới gặp, bản thân Châu cũng có để ý một xíu cách nhắn tin sau lần gặp đầu. Và chính tin nhắn của anh Binz, không rủ mình đi uống, không hẹn đi ăn tiếp mà là “Em về cẩn thận” làm mình bắt đầu cảm thấy có sự an toàn. Châu là người để ý những điều nhỏ nhặt, và không ngờ là anh Binz đã trúng hết những điểm cộng mà trong đầu Châu nghĩ ra. Chắc một phần vì anh quá ngại. Nhưng với Châu đó là một sự chân thành và tử tế.
Binz: Tôi nghĩ tin nhắn đó là điều thông minh nhất mà tôi từng làm.
Binz: Tôi cảm giác Châu trầm hơn trước, trầm trong suy nghĩ nhưng tôi nghĩ đó là điều tốt khi Châu xem mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Xinh đẹp hơn là chắc chắn. Đáng yêu hơn. Còn những điều mà tôi yêu từ trước đến giờ thì vẫn y nguyên như vậy.
Châu Bùi: Wow. Châu nghĩ là mình nên phỏng vấn chung với nhau nhiều hơn tại vì rất ít khi Châu sẽ hỏi anh những điều như thế này, khi anh phỏng vấn Châu mới được nghe và cảm thấy rất vui.
Với Châu thì những điều đẹp vẫn luôn ở đó từ những ngày đầu Châu gặp anh cho đến bây giờ nhưng cái điều đẹp hơn nữa đó chính là việc hai người không còn khoảng cách với nhau. Thời gian đầu tiên cả hai vẫn sẽ giữ kẽ với nhau một xíu, vẫn còn một khoảng cách nào đó, cả hai cũng đều khó mở lòng. Thời gian đầu tiên thì mình sẽ mang tất cả những gì đẹp nhất của nhau ra cho đối phương; đến năm thứ hai, năm thứ ba dần dần mình mới mang ra những gì sâu thẳm bên trong mình. Châu mang cả những thứ không đẹp nhất bên trong mình ra vì muốn thử xem với những điều không đẹp nhất đối phương sẽ thấy thế nào. Và Châu rất vui vì những điều Châu thấy không đẹp nhất về mình thì anh thấy đó không phải là điều không đẹp, mà đó là điều giúp Châu tạo thành Châu ngày hôm nay. Anh lúc nào cũng nói cho Châu biết mình tốt và mình không cần tự trách bản thân mình quá. Đó là điều ngày càng đẹp và rõ nét khi ở bên cạnh anh.
Binz: Tôi không nghĩ ra được chính xác điều gì là thử thách nhất. Mối quan hệ này mang cho tôi cảm giác hai người ở gần nhau mà không phải cố để làm nhau vui, việc đó thôi đã làm cho bao nhiêu thử thách nó dễ thương hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ trong mối quan hệ thì những chỗ thử thách nhất thường rơi vào khu vực lòng tin, ở đó những bài test nó mới kinh khủng. May mắn là tôi và Châu luôn có một điều rất chắc chắn về lòng tin nên thử thách không nhiều. Tất nhiên không phải là không có nhưng đến lúc này mọi thứ đã nói lên được rất nhẹ nhàng và dễ dàng nên tôi không còn cảm thấy thử thách nữa.
Châu Bùi: Châu không đặt tên nó là thử thách, nhưng chắc chắn là có, dù mình vượt qua nó rất nhẹ nhàng. Có lẽ anh Binz cũng luôn coi mọi thứ sẽ có cách xử lý, anh đi qua mọi thứ rất nhẹ nhàng nhanh chóng, như mình có việc thì mình giải quyết thôi.
Nhớ đến thời gian đầu mới yêu nhau và trên mạng có những bàn tán thì không thể nói là bình yên được. Nếu không đủ thương nhau, không đủ tin tưởng thì sẽ rất dễ bị ảnh hưởng, lung lay; đó là những thử thách xem hai người thương nhau đến thế nào. Và Châu vẫn nhớ là lúc đó cả hai thương nhau đến mức Châu không thể tin đây là sự thật. Châu cũng hay nghĩ những chuyện quá khứ của mình trên mạng như thế, người đến sau liệu có thông cảm không, liệu họ sẽ thấy thế nào? Nhưng anh luôn nói với Châu theo cách nhẹ nhàng nhất, nói rằng làm gì có ai mà không có những chuyện quá khứ. Và hai người đã gắn kết hơn, vượt qua mọi thứ nhẹ nhàng và yêu nhau hơn rất nhiều.
Đến bây giờ Châu cũng hơi nhớ những quãng thời gian thử thách vì qua những thử thách cả hai lại thương nhau hơn. Nên thực ra Châu cũng không hay gọi đó là thử thách vì thấy nó siêu đẹp, nó giúp mình và người yêu hiểu nhau, thương nhau. Có lẽ tình yêu cũng cần một chút thử thách để thấy nó đẹp và nhiều hương vị.
Châu Bùi: Châu luôn là một người suy nghĩ quá nhiều và hay quá lo. Có những thứ Châu biết rõ là mình giải quyết được, mình đang lo quá, và nhiều người không hiểu thì sẽ hỏi tại sao Châu phải lo phải nghĩ những chuyện như vậy. Nhưng với một người đã thấu hiểu đó là một phần bên trong mình thì anh đã giúp đỡ Châu rất nhẹ nhàng. Anh không coi đó là tính xấu mà chỉ là con người của Châu thôi. Nếu Châu lo lắng anh sẽ hỏi han, dặn Châu ở nhà ngủ, dành thời gian thiền hoặc hỏi Châu có muốn nói chuyện chia sẻ với anh không. Đó là những điều quý giá với Châu vô cùng.
Binz: Nghĩ nhiều có đến 60% là điểm rất mạnh của Châu. Tôi thấy cách Châu làm việc, cách Châu giải quyết vấn đề hay những gì hôm nay Châu có phần lớn là nhờ cách suy nghĩ của Châu. Chỉ khi đẩy nó đến một mức nào đó thì Châu sẽ bị thiệt thòi, nên tôi luôn nhắc là khi Châu bị sử dụng sự suy nghĩ của mình quá nhiều thì phải đảm bảo mình luôn ở đó. Thế mạnh của mình cũng có thể giết chết mình, nhưng điều đó rất ít khi xảy ra. Cá nhân tôi cần một người như vậy bên cạnh mình vì đầu tôi rất chậm. Như tôi cũng có nói, tôi thường chỉ daydream cả ngày, không suy nghĩ nếu điều gì xảy ra mình sẽ làm gì, từng bước thế nào. Tôi không thể nghĩ và cái đầu tôi không thể vận hành như Châu. Châu là một ví dụ để tôi học cách cho não mình bớt mộng một tí, phải nhanh nhạy với mọi thứ một tí.
Nhược điểm của tôi là đôi khi mình hơi không ở gần mặt đất lắm nên bị vô tâm lỡ mất, những phiền muộn, những nỗi sợ, bất an của Châu. Tôi nghĩ tôi có để ý, nhưng thực ra tôi cũng đễ lỡ mất khá nhiều lần.
Châu Bùi: Thực ra Châu chưa bao giờ thấy anh Binz lỡ mất, anh toàn nhìn ra dù Châu nghĩ là Châu đã giấu được rồi. Châu có thói quen là khi thấy mình có vấn đề thì mình tự phải giải quyết trước để không làm phiền đến người xung quanh. Nhưng khi không giải quyết được và mặt mình đỏ lên thì anh sẽ nhận ra ngay và hỏi Châu ổn không, anh sẽ ôm Châu và nói chuyện với Châu. Châu thấy anh không lỡ mất gì cả.
Binz: Tôi nghĩ là có, nhưng vì tính Châu tự chủ và thường muốn tự giải quyết nên không nói với mình, nhưng mà để Châu tự giải quyết thì mình đã bỏ sót mất rồi. Tôi nghĩ là mình có thể làm tốt hơn.
Châu Bùi: Đó là việc Châu siêu cần. Trước đây, Châu luôn là người “7 giờ làm gì, 8 giờ làm gì, 30 phút nghỉ sau đó sẽ làm gì”, tức là Châu không có giây chết. 10 giờ vào set, 10 giờ bấm máy và nếu có giây chết Châu sẽ khó chịu. Đó là con người thật của Châu từ đó đến giờ, luôn muốn mọi thứ phải theo lịch trình.
Khi Châu nhìn anh thì Châu thấy ngỡ ngàng vì hóa ra là có cách sống khác mà vẫn hạnh phúc và thành công chứ không phải chỉ có cách sống như mình. Ở cạnh anh, thấy anh rất tự do, rất vui với cuộc sống của mình khiến Châu phải tự nhắc bản thân đừng cho những gì mình biết là đúng. Châu cũng học được việc mơ mộng cũng không phải là không làm gì, mà việc mơ mộng đó đã cho ra đời cả một album, rất rất nhiều bài hát hay của anh Binz.
Nếu anh cũng sống như Châu thì chắc 30 năm mới ra được một bài hát vì không có lúc nào đầu mình đủ thoáng để có lời thơ. Trong đầu Châu hoàn toàn không có thơ, trong đầu Châu lúc nào cũng 15 phút nữa là 11 giờ và mình sẽ cần làm gì, nếu chưa xong thì sẽ thế này hay có phương án như thế nào. Trong nhiều năm, Châu tự cảm thấy mình có những lúc rất bí, khi gặp anh thì mới hiểu rằng do thói quen của mình, mình làm gì để cho đầu mình nghĩ để mà sáng tạo. Anh Binz phải nghỉ cả ngày, để đầu trống rỗng mới ra được một câu hát. Khi nhìn vào anh, Châu nhận ra việc mình cần để cho cái đầu mình nghỉ ngơi hoàn toàn, khi đó không phải mình không làm gì mà mình đang tạo không gian để làm tốt hơn việc sáng tạo của mình.
Binz: Tôi gây khó khăn cho Châu ở khoảng thời gian đầu khá nhiều. Lúc đó có những hôm hẹn nhau ăn tối thì Châu sẽ nấu nướng, đi chợ, chuẩn bị mọi thứ từ sáng sớm như đến tối tự dưng tôi đàn một đoạn nhạc thấy hay, thế là lại mải làm chứ không qua. Thời gian đầu rất nhiều lần lỡ hẹn như thế, mãi về sau mới biết là Châu đã chuẩn bị rất nhiều cho những buổi tối như vậy. Mình đã từng không hề biết mình làm người ta buồn ra sao. Sau này thì tôi hiểu và điều chỉnh để hai tính cách không gây mâu thuẫn khi ở cạnh nhau.
Châu Bùi: Trong tình yêu thì Châu thấy việc hai người hiểu nhau là điều đẹp nhất. Vào khoảng thời gian đầu tiên mới quen nhau, nếu như hôm nay hẹn anh ăn tối thì Châu sẽ đặt báo thức 5h sáng đi chợ, chọn mua đúng miếng thịt ngon nhất mới thỏa mãn vì Châu biết nếu như 7 giờ ăn tối mà 5:00 chiều mới đi mua thì sẽ không có thịt ngon. Thời gian đầu anh sẽ không hiểu được điều đó và Châu cũng sẽ không hiểu tại sao anh lại như vậy, Châu sẽ hơi buồn nhưng Châu luôn luôn có niềm tin là vì mình chưa hỏi người yêu mình tại sao, mình chưa đủ hiểu chứ không phải vì người ta muốn làm mình buồn. Người ta không hiểu được cũng vì mình không nói và anh sẽ không biết được vì nấu ăn nên mình sẽ phải dậy từ 5 giờ sáng, anh sẽ không biết được độ quan trọng của buổi ăn tối với mình.
Khi Châu nói với anh là tính cách Châu như thế, anh cũng rất hiểu và sau đó không bao giờ có việc anh để Châu chờ rồi ăn tối một mình, không bao giờ có việc đã hẹn mà không làm. Đó là điều mà Châu rất trân trọng. Và Châu cũng hiểu tính cách người yêu của mình như vậy nên mình cũng thay đổi. Anh không phải là một người muốn mọi thứ theo đúng lịch trình nên Châu cũng sẽ phải tự mình thả lỏng tự do hơn. Mình xác định luôn nếu mình nấu cơm xong mà anh không về đúng 7 giờ thì cũng không sao, mình sẽ làm trước công việc của mình rồi bao giờ anh về thì ăn sau. Cho đến bây giờ thì mọi thứ rất là nhẹ nhàng.
Châu Bùi: Châu với anh Binz thì anh luôn nói với Châu là em giỏi, em phải cố lên; và Châu cũng luôn nói rằng những gì anh Binz làm quá hay, quá tuyệt. Châu luôn muốn mọi người xem trọng những gì Châu làm ra, và anh Binz luôn làm vậy với Châu, Châu cũng làm vậy với anh. Cả hai cũng trân trọng những gì người này làm vì người kia, và không coi đó là điều đương nhiên. Châu và anh Binz chỉ có giành nhau ai tắm chó thôi. Trước đó Châu có nói với anh là đôi khi không muốn mình bị chiều quá thành hư, thành dựa dẫm vào người khác, nên Châu cũng muốn mình độc lập. Nếu anh liên tục tắm chó rồi thì Châu sẽ giành làm lần tiếp theo. Châu cũng hay lo và nói anh Binz là dạo này Châu quá bận nên không nấu cơm cho anh được. Anh Binz cũng rất chia sẻ là với một người đi làm nhiều như Châu anh hoàn toàn ok với việc đó và vui vẻ gọi đồ ăn về, chỉ có Châu hay tự trách bản thân là không nấu ăn nhiều được như ngày đầu mới quen nhau thôi. Tất cả sự ủng hộ và nhường nhịn đều xuất phát từ tấm lòng của hai người dành cho nhau. .
Binz: Trong những năm qua thì chỉ trừ lúc có việc gấp, còn không thì tôi và Châu sẽ luôn ăn tối chung với nhau, và trong lúc ăn tối thì rất ít khi cầm điện thoại. Tôi và Châu sẽ nói chuyện trong bữa ăn rất nhiều. Việc nhà thì ai tiện việc gì sẽ làm việc đó.
Châu Bùi: Châu rất thích giờ ăn tối, từ ngày đầu tiên đến giờ không bao giờ Châu và anh Binz cầm điện thoại lúc ăn tối bên nhau. Điều đó nói lên được anh sẵn sàng lắng nghe và em sẵn sàng ở đây với anh. Nó không hề là việc hiển nhiên, mà cả hai coi trọng thời gian bên nhau.
Châu Bùi: Châu không bao giờ rủ anh Binz thiền vì em thấy anh sống như một người tu tập nhiều năm. Từ cách anh ấy tắm cho hai đứa cho đến mọi việc luôn chậm rãi, không có gì phải vội. Đó là một việc Châu siêu ghen tị và làm Châu luôn nhắc mình phải sống chậm lại một tí. Châu thì luôn đặt câu hỏi là ngày mai thế nào, và rất thích lên kế hoạch cho tương lai. Khi có kế hoạch, Châu sẽ biết mình phải làm gì. Châu luôn đam mê mọi thứ vì Châu có mục tiêu trong đầu và biết mình cần làm gì.
Nhưng đặt mục tiêu cho mình rất khác với đặt mục tiêu cho tương lai hai người. Mình phải cân bằng vì đây không phải là mong muốn riêng mình mà phải là mong muốn của cả hai. Vậy nên bất kể việc gì Châu nghĩ ra hay muốn làm Châu sẽ hỏi ý kiến của anh, và chỉ cần nhìn nét mặt của anh thì Châu hiểu là mình cần điều chỉnh gì không. Với một người như anh Binz thì mình cũng không nên vẽ một tương lai như kiểu mua nhà ở Mỹ hay Châu Âu gì, và đó cũng không phải là nhu cầu của Châu, mà hướng đến một mục tiêu vững hơn, đó là một điểm an toàn giữa hai người.
Châu Bùi: Châu sẽ là người lên kế hoạch cho mọi thứ, còn nếu để Binz lên kế hoạch thì chắc là từ chuyến bay đã sai rồi và sẽ không bao giờ đến được điểm mình muốn. Trong mối quan hệ cũng vậy, những gì ở tương lai sẽ là định hướng của Châu, và tôi cùng làm. Tôi cũng đã nói với anh, tôi là người chỉ biết ở hiện tại chứ không nhìn tương lai, không nhìn xa xôi, và thật may là bên cạnh mình có một người con gái như thế khiến mọi thứ dễ hơn rất nhiều.
Trần Thăng Long