Bố mẹ bán nhà hơn 22 tỷ đồng cho con đi du học Mỹ, trở về con nhận lương 33 triệu đồng/tháng khiến bố mẹ tiếc hùi hụi
Con trai trượt đại học top 1 nên gia đình bán nhà giá hơn 22 tỷ đồng cho con đi du học Mỹ. Sau 7 năm, căn nhà có giá 27 triệu NDT (khoảng 89 tỷ đồng), còn con trai đi làm nhận lương 10.000 NDT (khoảng 33 triệu đồng)/tháng khiến bố mẹ tiếc hùi hụi.
- Tranh luận về học phí với du học sinh
- Không cần chứng chỉ ngoại ngữ vẫn có thể du học
- Con trai 16 tuổi bỗng dưng đòi đi du học, bà mẹ có cách ứng xử đáng khen
Dưới đây là câu chuyện của bà Ngô Ngọc Mai được đăng trên nền tảng Toutiao:
Tên tôi là Ngô Ngọc Mai, vì tương lai của con trai tôi, tôi đã bán căn nhà của mình ở Phố Đông, Thượng Hải với giá 6,7 triệu NDT(khoảng 22 tỷ đồng) vào năm 2015 và cùng con trai tôi sang Mỹ du học. Bây giờ đã 7 năm trôi qua, khi nghĩ lại ngôi nhà ở Thượng Hải mà tôi đã bán hồi đó, tôi cảm thấy tiếc nuối.
Vốn là công chức, thu nhập ổn định và có một ít tiền tiết kiệm, năm 2008, tôi bắt đầu có ý định mua một căn nhà. Sau khi nói ý tưởng này với chồng, không ngờ cả hai lại ăn ý và quyết định mua nhà ngay. Vào thời điểm đó, chúng tôi mua được một căn nhà rộng 226m2 giá chỉ 1,8 triệu NDT(khoảng 6 tỷ đồng). Chủ nhà bán với mức giá như vậy là do làm ăn gặp khó khăn, nếu không thì thật sự họ sẽ không muốn bán. Ngôi nhà này được bảo trì rất tốt, có thể nói là một ngôi nhà sang trọng. Nhà to như vậy, giá rẻ như vậy, vợ chồng tôi đặt cọc là ký ngay.
Sau khi mua nhà, gia đình chuyển đến nhà mới. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc, và cảm thấy rằng cả thế giới là của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể mua một ngôi nhà lớn như vậy ở Thượng Hải. Sau khi ổn định nhà cửa, mọi suy nghĩ của tôi đều dồn hết vào việc học hành của con trai tôi.
Vào thời điểm đó, tôi đã đặc biệt trả giá cao để thuê một gia sư để kèm cặp con trai tôi học tập. Tôi nghĩ giấc mơ của tôi trong cuộc đời này là để con trai tôi được nhận vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, để sau này cháu có một tương lai tốt đẹp. Tuy nhiên, sau khi học trung học, con trai tôi không giỏi các môn khác ngoại trừ tiếng Anh. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2015, điểm số của con trai tôi không đủ điểm để đỗ vào trường như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh mà chỉ đỗ được các trường ở top 2.
Lúc ấy, tôi nghĩ rằng, học các trường top 2 rồi ra trường đi làm chỉ là lãng phí thời gian, không có chút tính cạnh tranh nào cả. Lúc này, một đồng nghiệp chợt nảy ra sáng kiến: “Nếu cho con ôn thi TOEFL, khi có chứng chỉ sẽ đi du học Mỹ. Sau này khi về Thượng Hải sẽ tìm việc dễ, mức lương đầy hứa hẹn”.
Khi tôi nghe ý tưởng này, tôi nghĩ đó là một ý kiến hay. Nhưng tôi đã tham khảo, nếu sang Mỹ du học thì cần bỏ ra ít nhất 2 triệu NDT (khoảng 6,6 tỷ đồng). Vợ chồng tôi không đủ tiền. Muốn đi thì phải bán căn nhà ở Thượng Hải rồi mới có thể sang Mỹ du học. Sau này tôi hỏi ra thì căn nhà 226m2 của tôi có thể bán với giá 6,7 triệu NTD (khoảng 22 tỷ đồng) theo giá thị trường. Số tiền này chắc chắn đủ cho sinh hoạt phí của con ở Mỹ trong 4 năm.
Vì vậy, tôi đã nói với chồng những gì tôi nghĩ. Nhưng chồng tôi nghe xong thì kiên quyết không đồng ý và nói: “Ở trong nước học đại học cũng tốt, trường đại học top 2 cũng được, không có gì sai, trình độ học vấn là một phương diện, quan trọng hơn chính là tương lai năng lực tại xã hội. Nếu gia đình giàu có thì sang Mỹ không có gì sai, nhưng chúng ta không có tài sản gì thêm ngoài căn nhà. Nếu anh bán nhà thì sau này chúng ta sẽ sống ở đâu? Chúng ta phải làm gì khi mai này con trai kết hôn?”.
Tôi phản bác: “Ông đúng là cổ hủ, chỉ biết lợi trước mắt mà không biết tính lâu dài. Nếu con trai ông đi du học ở Mỹ và sau này trở về Thượng Hải, với mức lương hàng năm là vài triệu NDT, con trai chúng ta vẫn không thể mua được một ngôi nhà sao?”.
Cuối cùng, tôi không chịu nghe lời khuyên của chồng mà nhất quyết đòi bán nhà. Thị trường bất động sản lúc đó rất tốt, sau khi rao bán chưa đầy 2 tháng tôi đã bán được với giá 6,7 triệu (khoảng 22 tỷ đồng). Khi mọi thứ đã sẵn sàng, con trai tôi đột nhiên nói với tôi: “Mẹ, con hơi sợ, mẹ đi với con được không?”.
Con trai tôi được tôi nuôi nấng từ nhỏ, tôi cũng sợ cháu không thích nghi được với cuộc sống một mình bên Mỹ. Vì việc học hành của các con, tôi dốc hết sức lực, lấy hết can đảm xin từ chức. Khi tôi từ chức, lãnh đạo của tôi liên tục thuyết phục tôi không từ chức mà hãy đợi đến thời gian nghỉ hưu. Nhưng vì lợi ích của con, cuối cùng tôi đã từ chức.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, tôi cùng con bay sang Mỹ, chồng tôi làm việc ở Thượng Hải một mình và thuê nhà ở. Khi đi, tôi cảm thấy rất có lỗi, cảm thấy chồng mình thật đáng thương, tôi bỏ anh ở lại Thượng Hải, lái xe đưa anh đến căn nhà cho thuê. Lúc đó, ý tưởng của tôi là sau khi con trai tôi tốt nghiệp và có một tương lai đầy hứa hẹn ở Thượng Hải, tôi sẽ mua một căn biệt thự lớn hơn cho chồng để anh ấy có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất.
Sau khi đến Hoa Kỳ, tôi đã bỏ ra một số tiền thuê một căn nhà ở Mỹ để con trai tôi có cuộc sống tốt hơn. Sau đó, tôi và con trai tôi sống cùng nhau hàng ngày ở Mỹ, nhưng sang Mỹ chưa được bao lâu, chồng tôi liên tục gọi điện cho tôi bảo:
“Em mau về đi! Em ở Mỹ mỗi ngày, sau này con trai em sẽ ngày càng ỷ lại vào em, điều này không tốt cho sự trưởng thành của nó. Em phải để nó học cách tự lập và hòa nhập vào xã hội”.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ như vậy, tôi sợ rằng sau khi tôi rời Mỹ và trở về, con trai tôi sẽ không an toàn ở đó. Với lối suy nghĩ này, tôi đã ở Mỹ được 4 năm và mãi đến năm 2019, tôi mới cùng con trai trở về Thượng Hải. Khi chúng tôi trở lại Thượng Hải, gia đình chúng tôi đã hết tiền, nhà không còn, chỉ có con trai chúng tôi có bằng cấp của Mỹ.
Nhưng không lâu sau khi trở về Thượng Hải, đồng nghiệp cũ của tôi đã nói với tôi: “Ồ, cuối cùng thì bạn cũng đã trở lại. Bạn có biết căn nhà bạn bán năm 2015 đã tăng bao nhiêu không?”.
Tôi nói, “Bao nhiêu?”. Đồng nghiệp nói: “Ồ, bây giờ thật kinh khủng. Sau khi bạn đến Mỹ, giá nhà ở Thượng Hải năm 2016 lại tăng chóng mặt. Giá thị trường của ngôi nhà của bạn hiện là 16 triệu NDT (khoảng 53 tỷ đồng), nó cao hơn gần 10 triệu NDT (khoảng 33 tỷ đồng) so với khi bạn bán nó trước đây”.
Sau khi nghe xong, tôi vô cùng sốc, tim đập nhanh hơn và không thể chấp nhận được, cảm thấy mình đã mất 10 triệu tệ (khoảng 33 tỷ đồng) một cách vô ích. Trong vài ngày đó, tâm trạng của tôi không thể bình tĩnh lại. Chồng tôi nói: “Nếu mình không đi Mỹ, gia đình chúng ta đã kiếm được 10 triệu NDT trong suốt những năm qua”. Sau khi nghe điều này, tôi đã rất tức giận và nói: ” Sau khi con trai chúng ta tìm được việc làm, tiền lương hàng năm có thể mấy triệu! Mua nhà dễ như ăn bánh”.
Tuy nhiên, một tháng sau, con trai tôi nói với tôi: “Mẹ, con tìm được việc làm ở một công ty ngoại thương, lương 8.000 tệ (khoảng 26 triệu đồng), bao ăn trưa. Con sẽ mua năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở, một năm còn được đi du lịch miễn phí hai lần”.
Nghe đến đây, tôi trực tiếp ngồi phịch xuống sô pha, trong lòng như có gai đâm vào tim, thực sự không thể tiếp nhận được. Tôi thầm nghĩ: Mình có nên bán nhà và cho bạn đi du học ở Mỹ, và chỉ nhận mức lương như vậy khi trở về không? Hơn nữa, con còn làm trong xí nghiệp tư nhân, ngày nào cũng phải tăng ca, đi tàu điện ngầm chen chúc, cuộc sống con còn vất vả hơn cả tôi khi trước.
Kể từ khi con trai tôi đi làm và nhận được mức lương như vậy, ngày nào tôi cũng cảm thấy không vui khi ở nhà. Tôi đã tự kiểm điểm lại bản thân mình, có phải lúc đó tôi đã thực sự làm sai điều gì không? Với mức lương hiện tại của con trai tôi, chưa nói đến việc kiếm lại ngôi nhà ban đầu, ngay cả việc cưới một người vợ ở Thượng Hải trong tương lai cũng sẽ là một vấn đề. Vì nhà ở không còn, lại không có tiền đặt cọc nên gần như công nhân nhập cư đi làm bên ngoài.
Nhưng tôi đã tự an ủi mình rằng con trai tôi sẽ thành công trong tương lai. Kể từ khi trở lại Thượng Hải vào năm 2019, để thay đổi tình hình tài chính của gia đình, tôi cũng đã tìm một công việc. Nhưng trong công ty, những người khác cho rằng tôi quá già, và tôi thường không được lòng mọi người. Lời nói của sếp cũng rất khó nghe, có lúc anh ấy còn nói thẳng: “Muốn làm thì làm cho tốt, không muốn làm thì nghỉ!”.
Nghe xong câu này, tôi không kìm được mà chạy vào nhà vệ sinh, lén lút khóc. Lúc này tôi mới hối hận vì đã rời nơi làm việc cũ và sang Mỹ. Bản thân không từ chức thì làm trong cơ quan cũ sẽ rất vui vẻ, hoàn toàn không cần nhìn mặt người khác. Hy vọng duy nhất của tôi bây giờ là con trai tôi sẽ thành công!
Nhưng sau khi trở về Thượng Hải, sau 2 năm, công việc của con trai tôi vẫn không có gì tiến triển, ở công ty đó lương có tăng một chút nhưng không nhiều, hiện tại lương chỉ có 10.000 tệ (khoảng 33 triệu đồng).
Bây giờ con trai tôi đã 26 tuổi và không có bạn gái. Mỗi lần tôi nói với con trai, con cần phải can đảm hơn và lập gia đình sớm. Nhưng con trai tôi nói với tôi: “Họ đều đó không thích con vì con không có nhà, không có xe hơi, không có tiền. Có nhà thì tốt biết mấy!”.
Khi nghe điều này, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn. Theo những gì con trai tôi nói, quyết định đó hồi đó thực sự là một sai lầm, và tôi rất hối hận. Không bán nhà thì ít nhất trong nhà cũng phải có một căn, con trai lấy vợ lại càng dễ tìm bạn đời. Tuy nhiên, tôi đã quá già để giúp đỡ con trai mình, và nó sẽ phải dựa vào chính mình trong tương lai.
Gần đây, khi tôi vô tình tôi biết được giá của căn nhà tôi bán bây giờ là 27 triệu NDT (khoảng 89 tỷ đồng). Xem xong mức giá này, tôi như người mất hồn, tiếc đến mất ăn mất ngủ, cảm thấy bán căn nhà đó đi là ân hận cả đời. Căn nhà năm 2015 bán 6,7 triệu (khoảng 22 tỷ đồng), theo giá thị trường hiện nay lỗ 20,3 triệu NDT(khoảng 67 tỷ đồng) trong 7 năm. Với 20,3 triệu NDT(khoảng 67 tỷ đồng), ước tính cả đời con trai tôi cũng không kiếm được ngần ấy tiền.
Gần đây tôi đã suy nghĩ về điều đó, một gia đình như chúng tôi không giàu cũng không nghèo, thực sự không cần thiết phải bán nhà và cho con đi du học. Nếu thực lực kinh tế của gia đình tương đối vượt trội thì sang Mỹ du học và nhìn ra thế giới cũng không tệ, nhưng đối với những gia đình bình thường gia đình tôi lúc ấy, tôi nghĩ thà quên đi còn hơn.
Theo: Toutiao