May mắn của tôi là được sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, sống trong một con ngõ yên bình, gần Ga Hà Nội.
Mỗi ngày mở mắt ra là tiếng loa phường đặc trưng, tiếng các cô bà đi chợ xôn xao đầu ngõ, cũng là nơi hội tụ những hàng quán chuẩn “local” tôi yêu thích mà sáng nào trước khi đi học cũng được chọn món như buffet.
Hồi đấy, chỉ mong đến cuối tuần để được tụ họp hội F4 là các anh chị em họ trạc tuổi, chạy chơi hú hét vang ầm con ngõ rồi cùng nhau đếm ngược khi nào thì chú bán kem chạy qua. Chỉ đơn giản là chiếc xe đạp, chiếc thùng đơn sơ ghi mỗi chữ “kem” kèm theo tiếng kèn nhỏ nhưng với bọn trẻ chúng tôi là cả một sự háo hức, mê mẩn. Và đương nhiên, tuổi thơ của chúng tôi cũng không thể thiếu sự xuất hiện của cô bán bánh đa kê, chú bán tào phớ, giao sữa đậu nành trong chai thủy tinh,… với những tiếng rao “huyền thoại”: “Ai tào phớ không?”, “Ai bánh đa kê nào”, “Xôi lạc bánh khúc đây”,…
Dù là một Gen Z chính hiệu, nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ như in những buổi trưa ngồi nghe bà kể về thời còn phải đi gánh nước, đi sơ tán, đạp xe mấy chục cây số rồi trân trọng từng cái tem phiếu để đi đổi thịt, đổi gạo. Là tiếng tàu điện leng keng trên bờ hồ, những thức quà bánh, món đồ chơi tự làm mà bố cứ nhớ mãi thời thơ ấu. Và là những kỷ niệm hẹn hò của bố mẹ ở bách hóa tổng hợp trên phố Tràng Tiền,…
Thậm chí tôi còn có thể hình dung, tưởng tượng ra một Hà Nội thời đó như thế nào để yêu và thương.
Thế nhưng lớn lên, đã có lúc tôi từng nghĩ: “Hay là mình rời Hà Nội nhỉ?”.
Chỉ đơn giản là ở độ tuổi dở dở ương ương, tôi muốn “chạy trốn” khỏi Hà Nội sau khi chia tay mối tình kéo dài 5 năm. Hà Nội với tôi khi ấy, chỉ toàn là những kỉ niệm buồn đến xơ xác, lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt, đất chật người đông đến mức bực bội, khó thở.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn lựa chọn ở lại, không thể rời xa Hà Nội. Bởi như cách bố tôi vẫn hay kể, tên khai sinh của tôi được gửi gắm ý nghĩa: “Người Hà Nội quân tử” – mặc định rằng tôi sẽ luôn gắn liền với nơi này. Tình yêu với Hà Nội của tôi cũng cứ thế mà lớn lên như một điều hiển nhiên. Ở Hà Nội có tôi và trong tôi vẫn luôn có Hà Nội.
Hà Nội là nơi chứng kiến mọi niềm vui, nỗi buồn trong hành trình “tập lớn” của tôi. Có những ngày thức dậy với lồng ngực căng tràn với toàn những điều hạnh phúc. Đó là được hít thở bầu không khí đặc trưng dù là mùa xuân, mùa hạ, mùa thu hay mùa đông. Xách chiếc xe máy ra chạy một vòng những cung đường quen thuộc từ Hàng Ngang – Hàng Đào ra Quán Thánh, lượn một vòng đường Thanh Niên rồi thong dong qua Hoàng Diệu ngập nắng, rồi cứ theo dòng người đổ về Hồ Gươm. Đó chính là một niềm vui kiểu Hà Nội mà tôi có.
Chẳng cần phải làm gì cầu kỳ, cứ đi qua từng phố rồi đọc vanh vách những sự đặc trưng ở đó, tưởng tượng mình là một hướng dẫn viên du lịch đang thao thao bất tuyệt về thành phố của mình. Niềm vui đó còn là việc ngắm nhìn những ngôi nhà cổ kính thay đổi ra sao qua 4 mùa, những hàng cây lúc xanh biếc, lúc ngập lá vàng, lá đỏ và không thể thiếu những chiều hoàng hôn rực rỡ ở Hồ Tây.
Thế nhưng cũng ở Hà Nội, đã trầm mặc, yên ắng bên tôi trong những ngày buồn nhất. Chắc cũng sẽ nhiều bạn trẻ giống như tôi, có nhiều bí mật chẳng ai biết, chỉ Hà Nội mới thấu. Những ngày ấy, vẫn chạy xe rong ruổi khắp nơi nhưng ánh mắt lại chứa đựng nhiều điều chưa thể nói. Khi thì buồn về một mối tình, buồn về những áp lực, kết quả không như ý muốn, buồn vì bỗng dưng thấy mất phương hướng, không có tương lai,… Tất cả những trống rỗng, chênh vênh của tuổi trẻ không biết gửi nỗi niềm cho ai, tôi đều nhờ Hà Nội giữ giúp.
Chính bởi cái đẹp, cái thơ của Hà Nội và cả những câu chuyện đời thường buồn vui, những cảm xúc hỷ nộ ái ố mà tôi đã có ở đây khiến tôi quyết định: “Sống chết với Hà Nội”.
Tôi học cách yêu thương tất cả những gì thuộc về nơi này. Tình yêu với Hà Nội không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc. Mỗi ngày tình yêu ấy lại nhiều hơn một chút, gom góp từ những thứ đời thường nhất rồi trở thành một dòng chảy trong người mà không gì thay thế được. Ở Hà Nội có những người thương, có những thổn thức mà không thể tìm được ở bất kỳ đâu nên cứ chầm chậm tận hưởng.
Câu cửa miệng quen thuộc, từng là trend một thời nhưng đến giờ vẫn luôn mô tả đúng nhất về nhịp sống ở Hà Nội: Hà Nội không vội được đâu!
Cho dù có những lúc bực dọc vì cảnh tắc đường, chán nản vì phải đứng chờ đèn đỏ quá lâu nhưng tự dưng nghĩ trong đầu: “Hà Nội mà, không vội được đâu” lại bất giác bật cười, rồi bình tĩnh chờ đợi và thấy yêu luôn cả những điều xù xì ở nơi này.
Có lẽ cũng vì thế mà người ta hay bảo: “Người khô khan nhất cũng phải trở nên lãng mạn khi sống ở Hà Nội”. Bởi Hà Nội rất biết cách để nuông chiều cảm xúc con người. Không chỉ những người Hà Nội mà bất kỳ ai chọn gắn bó với mảnh đất Thủ Đô đều cảm nhận được điều này. Sự dịu dàng, đằm thắm của Hà Nội khiến mỗi người đều muốn chậm rãi hít hà, trải nghiệm rồi moi hết tâm tư tình cảm ra để cả ở Hà Nội.
Tôi vẫn hay thường hỏi những người bạn đến từ các tỉnh, thành khác của mình rằng: “Điều gì khiến bạn chọn Hà Nội?”. Tôi tò mò rằng với những người lớn lên ở nơi khác, có một tình yêu quê hương riêng mình, sao họ vẫn yêu thêm được Hà Nội?
“Bạn yêu Hà Nội thì tôi cũng yêu Hà Nội. Nói đúng hơn là biết ơn Hà Nội. Thành phố này cho tôi sự nghiệp, có người tôi thương và cũng chắp cánh cho những ước mơ, hoài bão của một cậu trai chân ướt chân ráo ngày nào. Hồi lớp 5, tôi phải cố gắng đạt học sinh giỏi, có thành tích cao trong top của trường để giành suất đi thăm Lăng Bác, Văn Miếu trên Hà Nội. Với đứa nhóc khi đó, Hà Nội đúng là rộng lớn, sầm uất, khác hẳn nơi tôi sống. Đó cũng là lần đầu tiên tôi tự nhủ sau này lớn, chắc chắn phải làm việc ở đây. Giờ thì được rồi, Hà Nội mang đến cho tôi nhiều thứ và cũng giữ của tôi nhiều điều đặc biệt. Nên với tôi, đây chính là quê hương thứ hai của mình”, một anh bạn bày tỏ về câu hỏi của tôi.
Với cô bạn thân của tôi, hình dáng Hà Nội cũng đẹp không kể hết: “Để xem nào, tôi chọn Hà Nội vì phố cổ, vì mùa thu, vì những kiểu đặc trưng rất Hà Nội mà chẳng thể gọi bằng một cái tên nào khác. Có người nói Hà Nội bé tí tẹo, nhưng dù có đi mỏi chân tôi cũng không thể qua hết những con phố, ăn hết những món ngon, và nếm hết những vị nhàn nhạt nhưng sâu lắng. Ở đây có sự nhộn nhịp, tấp nập nhưng vẫn cảm thấy yên bình, có xô bồ và nhốn nháo nhưng lại là điểm tựa vững chắc, ấm áp”.
Tôi nghĩ là, chắc nhiều người dù từng ghé qua hay dừng chân lâu lại hơn một chút đều vấn vương những dư vị nồng nàn ở Thủ Đô. Hà Nội, phải thật sự dùng cả trái tim để cảm nhận, mới thấy được vì sao người ta rung động rồi thì không cách nào dứt áo đi được.
Và trong những ngày mừng Hà Nội thêm tuổi mới, hãy đi khắp phố phường để ngắm nhìn cờ sao rợp trời, để lưu giữ rồi để yêu thương. Và nhớ rằng chúng ta luôn có một Hà Nội đáng yêu đến thế!