Một gia đình ba người ở Trung Quốc đi leo núi vào cuối tuần nhưng lại quên mang theo ô. Không ngờ trong quá trình leo núi, thời tiết đột ngột thay đổi, trời bắt đầu mưa to. Người vợ giận dữ, trách chồng không biết xem dự báo thời tiết trước khi ra ngoài và không có trách nhiệm với gia đình. Người chồng cúi đầu không nói gì, nhưng người vợ vẫn cảm thấy bực bội. Chị quay sang mắng con, cuối cùng đứa trẻ chỉ biết bất lực khóc trên sườn đồi.
Tất nhiên, câu chuyện của gia đình họ vẫn chưa kết thúc. Sau khi các con lớn lên lại cùng bố mẹ đi leo núi, vẫn quên mang theo ô và lại gặp phải những ngày mưa.
Người chồng lần này rất thông minh, đã mua sẵn một chiếc ô từ một cửa hàng dưới chân đồi. Kết quả là người vợ vẫn tức giận, gầm lên: “Sao lại tốn tiền mua ô? Nhà không có sao? Các người luôn bất cẩn như vậy phải không? Làm sao có tương lai khi cứ lãng phí tiền bạc mỗi ngày như thế!”.
Mấy chục năm qua, có lẽ gia đình này chưa bao giờ có một chuyến du lịch vui vẻ. Bởi mỗi khi mọi chuyện luôn có chút không như ý, cảm xúc của gia đình sẽ cạn kiệt vì người vợ, người mẹ bộc phát cảm xúc tiêu cực.
Một người kể: Bạn mình mới ngoài ba mươi, tuy trông có vẻ ngoài ngọt ngào nhưng sợ kết hôn và chưa bao giờ nghĩ đến việc có con. Vì lòng tự trọng thấp, cô không nghĩ mình có thể trở thành một người mẹ tốt. Nguyên nhân là những tổn hại do gia đình gây ra kéo dài hàng chục năm.
Cô sống ở vùng nông thôn. Mẹ cô siêng năng, tiết kiệm và luôn nuôi đàn gà thả rông. Mỗi lần mẹ mua gà con đều là cơn ác mộng của con gái. Buổi tối đi học về, cô không làm bài tập trước mà đếm xem trong nhà có đủ gà con không, nếu thiếu một con thì phải nhanh chóng tìm. Nếu gà đi lạc, người mẹ sẽ mất bình tĩnh và không nấu ăn, khiến cả nhà chịu đói. Tệ hơn nữa là cô con gái không được phép làm bài tập về nhà.
Có lần cô đi chơi bên bờ sông, vô tình bị ướt ống quần, không dám về nhà. Ngược lại cô còn nhét chặt ống quần vào người, nói: “Như vậy sẽ nhanh hơn. Nếu mẹ thấy ướt quần, đó là chuyện lớn đấy”. Lúc đó trong mắt cô tràn đầy sợ hãi.
Những câu chuyện này đều nhằm mục đích nhắn nhủ với các bậc cha mẹ: Cha mẹ không có cảm giác thư thái khó có thể nuôi dạy những đứa con hạnh phúc.
Sự lo lắng của cha mẹ truyền sang con cái
Trẻ em là đối tượng dễ bị ảnh hưởng nhất bởi sự lo lắng của cha mẹ, tâm hồn mỏng manh và nhạy cảm của chúng rất dễ hiểu được những thay đổi cảm xúc của người lớn.
Nếu chúng ta, với tư cách là cha mẹ, luôn suy sụp tinh thần vì những điều nhỏ nhặt, con cái sẽ sợ bị tổn thương và tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ. Điều này tác động tiêu cực đến sự phát triển tính cách của trẻ, lâu dần trẻ sẽ trở nên lo lắng, bất an.
Nhà tâm lý học nổi tiếng Trung Quốc Vũ Chí Hồng từng nói: Con cái là nơi thu nhận cảm xúc của cha mẹ, khi cha mẹ bực bội, trẻ sẽ lập tức cảnh giác. Khi cha mẹ thư giãn, đứa trẻ cảm nhận được hạnh phúc. Những cảm xúc mà cha mẹ không bao giờ để ý đó giống như một hạt giống vô tình gieo mầm vào tâm hồn đứa trẻ rồi đâm chồi nảy lộc.
Người mẹ không tìm được cách cân bằng cảm xúc ảnh hưởng đến con cái.
Trong xã hội ngày càng căng thẳng như hiện nay, nhiều phụ nữ trở thành mẹ khi chưa chuẩn bị đầy đủ. Là một người mẹ, ngoài tình yêu thương dành cho con cái, họ thực sự phải chịu rất nhiều áp lực. Nếu kiểm soát không tốt, khi con ồn ào không nghe lời hoặc khi tâm trạng tiêu cực, cha mẹ sẽ thường mất kiểm soát cảm xúc, thậm chí lấy trẻ là “thùng rác” hứng những cơn giận dữ.
Vì còn nhỏ nên khả năng điều chỉnh tâm lý của trẻ chưa tốt, hành động của mẹ khiến trẻ bị tổn thương tâm lý nặng nề. Nhiều bà mẹ khi tâm trạng vui vẻ thì nói cười với con và rất quan tâm, nhưng khi tâm trạng không vui thì lập tức biến thành người khác, trở nên hung hãn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con cái sẽ vừa thương vừa sợ mẹ, không biết phải làm sao. Nó sẽ có tác động tiêu cực rất lớn đến cuộc sống trong tương lai.
Cha mẹ không cho phép con phạm sai lầm, con sẽ trở nên rất tự ti
Một đứa trẻ nổi loạn thì khó dạy, nhưng một đứa trẻ có lòng tự trọng và khiêm tốn quá mức thì khó có thể thành công. Cha mẹ không cho phép con phạm sai lầm, nếu có chuyện gì xảy ra, họ chỉ tìm lý do ở con. Điều này sẽ khiến con cái cảm thấy đó là lỗi của mình và biến chúng thành người tự ti, không dám kháng cự. Nếu luôn bị từ chối, trẻ sẽ sợ thất bại và không dám tiến về phía trước.
Cũng giống như bạn của cư dân mạng kể ở trên, cô luôn bị tính khí bạo lực của mẹ phủ nhận, dù rất xuất sắc nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật vô dụng. Cô không dám kết hôn, cảm thấy mình sẽ không được đối xử chân thành, cảm thấy mình không thể làm một người mẹ tốt.
Giáo dục đòi hỏi cảm giác thư giãn, cho trẻ tự do hít thở và có không gian để phát triển.
Sự trưởng thành của một đứa trẻ giống như một hạt giống muốn nảy mầm. Nếu chúng ta gieo chúng trên bãi đất trống, đứa trẻ sẽ gặp gió mưa nhưng nó cũng sẽ lớn lên thành một cây cao chót vót. Nếu bạn đặt một đứa trẻ vào một chiếc hộp nhỏ trong nhà, nó có thể hiếm khi bị tổn thương và hiếm khi mắc sai lầm trong một thời gian, nhưng có thể nó sẽ không bao giờ trưởng thành cứng cáp.