“Người gì mà đẹp trai quá vậy. Sốc visual cả chục lần” – là lời nhận xét siêu viral về Đăng Quân (SN 2000, Hà Nội), giám khảo phần dance battle của chương trình Anh Trai Say Hi. Mặc dù nhỏ tuổi nhất trong dàn ban giám khảo, nhưng trình độ của Đăng Quân không ai dám chê một câu vì dù mới 24 tuổi, nhưng anh chàng đã có… 17 năm trong nghề. Quá dữ!
Visual sáng choang của Đăng Quân
Đăng Quân sinh ra trong một gia đình không có truyền thống nghệ thuật ở Hà Nội. Khi mới 7 tuổi, anh chàng đã đi làm thêm để tự kiếm tiền đóng học phí nhảy múa khi biểu diễn ở các hội chợ và đám cưới. Quân nắm trong tay 3 danh hiệu Quán quân của các cuộc thi nổi tiếng như Vietnam’s Got Talent mùa đầu tiên, So You Think You Can Dance và Street Dance Vietnam.
Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là Đăng Quân đã có vợ con rồi! Với tốc độ cũng “hack thang” như quá trình làm nghề của Quân: 19 tuổi làm đám hỏi, 20 tuổi có con và 22 tuổi cưới.
Có con ở tuổi 20 là món quà ngoài dự tính với Quân. Một chàng trai Gen Z đã trải qua nhiều cột mốc lớn trong cuộc đời khi còn quá trẻ, sẽ có nội tâm sâu sắc cỡ nào? Cùng khám phá nhé!
Gặp Đăng Quân – Giám khảo Gen Z hot nhất hiện nay
Đăng Quân (SN 2000, Hà Nội)
– 12 tuổi: Quán quân Vietnam’s Got Talent.
– 16 tuổi: Quán quân So You Think You Can Dance.
– 22 tuổi: Quán quân Street Dance Vietnam.
– Chủ nhân của 8 huy chương vàng dancesport tại các cuộc thi ở Hà Nội, TP.HCM, Hải Dương. Trong đó có 1 huy chương vàng cấp quốc gia.
Đẹp trai lại nổi tiếng sớm nhưng mà…
Vì sao Đăng Quân tự gọi mình là “dị nhân”?
Thực ra tên đó do anh Trấn Thành đặt cho mình ở show So You Think You Can Dance. Mình thấy đó là tên hay, khá hợp nên lấy luôn làm biệt danh. Cái mình thấy dị ở đây là ở phong cách. Phong cách của mình không theo thể loại nào cố định, mà là sự pha trộn giữa tất cả những cái được tập luyện, tạo được style riêng. Cái dị thứ hai là mình không thích giống ai cả, muốn cái gì cũng đem lại sự khác biệt.
Ngoại hình sáng có đem lại lợi thế nào cho Đăng Quân trong công việc hay không?
Mình không nghĩ bản thân có ngoại hình sáng quá đâu. Chỉ nghĩ mọi người chú ý đến tài năng, và mình cũng muốn điều đó.
Có lợi thế ngoại hình và nổi tiếng từ các cuộc thi nhí. Vì sao Đăng Quân không đi theo hẳn con đường showbiz, mà cứ vài năm “ở ẩn” đi học, rồi lại tái xuất ở một cuộc thi?
Cho đến 1 năm gần đây, mình đang hoạt động tại công ty giải trí. Đó là một bước đi mới của mình. Như trước đó, tại sao thắng các cuộc thi xong rồi lại về ở ẩn? Mình cũng không muốn như vậy, nhưng có một số lý do như thành công quá sớm, mình vẫn phải tiếp tục đi học – những việc phù hợp với độ tuổi trong thời gian đó. Cho nên chưa thể nắm bắt các cơ hội.
24 tuổi, Đăng Quân đã có 17 năm kinh nghiệm trong nghề.
Có bao giờ bạn thấy ngợp vì nổi tiếng quá sớm không?
Mình không thấy bị ngợp. Mình chỉ thấy có sự thay đổi nhanh nhưng tích cực và vui với điều đó. Mình làm sao để vẫn là chính mình, làm sao để thay đổi bản thân và phát triển phù hợp với những điều đã đạt được. Quan trọng là dù có thành tích từ sớm, đến giờ, mình vẫn được là chính mình.
Quân được mệnh danh toàn năng khi thể loại nào cũng nhảy. Vì sao bạn không chuyên sâu một thứ, mà lại chơi đủ mọi loại vũ đạo?
Khi bắt đầu đến với nhảy múa thì mình tập dancesport đầu tiên, 1 năm sau tập poping, 1 năm sau đó thì tập múa đương đại. Từ lúc đó đến bây giờ cứ phát triển cả 3 thể loại và giờ hình thành nên style riêng.
Mình thích điều đó, mặc dù trong lúc tập cũng có người bảo: “Chắc là không nên pha trộn quá nhiều như vậy, cứ tập trung 1 thứ thì sẽ rất giỏi”. Nhưng mình tin bản thân có thể làm được nhiều hơn thế.
Mình cứ im lặng thôi. Tất nhiên trong quá trình mình phát triển, mình không thể nào một phát ra luôn, có những cái rạn và cái lỗi. Nhưng theo thời gian thì mình biết cách hoàn thiện để ra được phong cách hiện tại. Gọi là Đăng Quân style!
Biến cố lớn nhất bạn từng trải qua và đối mặt với điều đó thế nào?
Công việc của mình khá suôn sẻ và không có khó khăn nào lớn.
Nhưng trong cuộc sống, khoảng thời gian biến cố nhất là lúc mình phải đối diện với nỗi sợ lớn nhất trong cuộc đời: Mẹ không còn nữa. Còn lại mình nghĩ không có điều nào đáng sợ hơn cả.
Tính cách của Quân vốn điềm tĩnh sẵn hay trải qua nhiều biến cố nên rèn thành như vậy?
Thực ra mình không hẳn rèn luyện để có sự điềm tĩnh đâu. Đó có thể do cách giáo dục của gia đình, sống trong môi trường tốt, được gặp những người tốt và học hỏi được rất nhiều.
“20 tuổi có con là một món quà mà không phải ai cũng đủ bình tĩnh đón nhận”
Quân của hiện tại và năm 18 tuổi có gì khác nhau không?
Quân của hiện tại và so với năm 18 tuổi thì có nhiều thay đổi phết đấy. Mặc dù ngại nói về gia đình nhưng năm 20 tuổi, mình có 1 cậu con trai. Đó là khoảng thời gian mình có bước thay đổi lớn.
Mình nhìn nhận lại và trưởng thành hơn để làm sao có trách nhiệm, còn lo lắng cho cả gia đình nhỏ của mình nữa. Còn trước đó thì vẫn mải chơi, bởi vẫn là tuổi ăn ăn tuổi lớn mà. Còn bây giờ, mình đều phải quan tâm mọi thứ trong cuộc sống để làm sao đón nhận những điều sẽ đến và lo lắng được cho gia đình nhỏ.
Có một anh chồng tài năng lại đẹp trai, có bao giờ vợ Quân cảm thấy thiếu an toàn không?
Thực ra vợ mình vô tư và thoải mái lắm. Bạn ấy cũng rất hiểu cho công việc và ủng hộ chồng. Bạn ấy không tạo cho mình điều gì khó khăn trong công việc, còn hỗ trợ chồng rất nhiều, nhất là việc mở studio. Vợ là người quản lý, đấy là điều mình cảm thấy may mắn khi có người cùng đồng hành.
19 tuổi làm lễ ăn hỏi, 20 tuổi có con, 22 tuổi cưới. Quá là nhanh! Vì sao Quân chọn cho mình “lối đi riêng” nhanh như vậy?
Thực ra chọn thì không phải, mà đó là một món quà. Cậu con trai đến với mình khi bản thân cũng bất ngờ lắm, không phải dự tính trước đâu. Mình nghĩ đủ bản lĩnh để đối diện với nó một cách vui vẻ và không sợ sệt quá nhiều.
Chắc người sợ thì là vợ mình nhiều hơn. Mình là người làm cho vợ bình tĩnh, để mọi thứ dần bình thường trở lại. Con trai thực sự là món quà rất lớn đối với 2 vợ chồng.
20 tuổi có vợ có con, trong khi bạn bè vẫn còn đang đi học là một cảm giác đặc biệt thế nào?
Rất đặc biệt!
Thực sự khi nhớ lại, những cảm xúc trong mình vẫn còn rất nhiều. Vì lúc đó mình hiểu bản thân còn rất trẻ, không phải ai cũng đủ bình tĩnh để đón nhận tin mừng đó.
Nhưng mình nghĩ đó là điều đặc biệt, là món quà nên không quan tâm nhiều đâu. Mình chỉ biết đón nhận và làm sao để sống cho quyết định này. Chứ không quan tâm đến những điều tiếng và tác động xung quanh. Mình nhận ra bây giờ đã có gia đình nhỏ rồi, có con rồi, phải sống sao để thật tròn trách nhiệm của mình.
Làm sao Quân luôn duy trì được lửa nghề và sức bật khi đã hướng về những thứ mang tính ổn định như gia đình?
Có một điều là khi có gia đình nhỏ, có vợ con thì mọi thứ đều tốt lên, kể cả công việc luôn. Đó là một cái duyên và món quà ông trời mang đến cho mình.
Cái tốt đầu tiên do mình có nguồn động lực lớn hơn rất nhiều, cũng là điều quan trọng nhất. Khi nghĩ đến cho những người thân thì mình càng làm việc tốt hơn nữa. Đấy là sức mạnh mà không thể nào nói lên hết được.
Lúc chưa lập gia đình, còn một mình thì mọi thứ cũng bình thường thôi. Mình nghĩ chỉ cần lo cho bản thân đủ sống tốt là được. Nhưng vì có gia đình nhỏ nên động lực rất lớn. Có những thứ đôi khi mình nghĩ chưa đến lúc làm, nhưng mình đã phải bắt tay vào rồi. Nhờ thế đem lại kết quả tốt hơn tưởng tượng.
7 tuổi kiếm tiền, 19 tuổi có gia đình riêng. Có bao giờ Quân nghĩ nên cho bản thân chậm lại một tí để nghỉ ngơi không? Vì dường như bạn luôn gánh nhiều trách nhiệm trên vai?
Để trả lời câu này, chắc mình sẽ kể một câu chuyện.
Từ lúc 9-10 tuổi, mình đã đi diễn hàng ngày. Có những lần, mình cảm thấy tại sao không được ở lại trường chơi đá bóng với các bạn, không được đi chơi sau giờ học. Mà sao mỗi khi tan trường, đều phải chạy ra xe đi diễn luôn. Mình có chạnh lòng chứ.
Rồi một hôm đi sinh nhật bạn, mình muốn ở lại lâu hơn nhưng hôm đó có lịch diễn. Khi đi diễn, mình tỏ thái độ trẻ con và rất khó chịu. Mẹ mới hỏi: “Tại sao con lại khó chịu như vậy, trong khi đây là điều con muốn?”.
Hồi đó bé tí, mình không nghĩ nhiều được. Số tiền mình đi diễn đều dành hết cho tập nhảy, vì gia đình không khá giả, bố mẹ cũng làm tự do bình thường thôi. Mẹ mới nói: “Nếu con cảm thấy không muốn đi diễn và tập nhảy nữa, con muốn được chơi như các bạn, có cuộc sống đi học bình thường. Thì con có chấp nhận không? Vì bố mẹ không có tiền cho con đi tập đâu”.
Sau đó mình khóc và nói không cần giống các bạn nữa. Con muốn tập nhảy và đi diễn. Giờ ngẫm lại có thể tuổi thơ của mình hơi khác bạn bè đồng trang lứa. Nhưng ngược lại, mình cũng nhận được những thứ xứng đáng với điều đã làm.
Lên tiếng khi bị chê giựt spotlight của các anh trai
Có một số ý kiến cho rằng chính phần dance battle của các vũ công chuyên nghiệp đã giựt spotlight của các anh trai. Quân nghĩ sao về điều này?
Với ban giám khảo thì tất nhiên ở vị trí đó, mình và những người khác đều có chuyên môn cao. Đó là những người làm việc đó hàng ngày. Việc mình thể hiện cũng chỉ để cho các anh trai và khán giả nhìn thấy, để mọi người biết nhảy múa hiện tại đang như thế nào. Chứ đừng nên so sánh với các anh trai, bởi các anh ở những lĩnh vực khác nên so sánh rất khập khiễng. Các anh cũng giỏi hết mà!
Bạn đánh giá thế nào về khả năng vũ đạo của các anh trai?
Người làm cho mình ấn tượng là anh Erik, Hùng Huỳnh, và tiếp đến Pháp Kiều. Rồi cuối cùng người làm cho mình bùng nổ, điểm nhấn trong cả chương trình hôm đấy là anh Ali Hoàng Dương – người đã thắng trận chung kết.
Vừa qua, bạn cũng thi Street Dance China nhưng hành trình khá chóng vánh. Việc phải dừng chân quá sớm có khiến bạn áp lực và một chút… tự ti?
Thực ra khi tham gia chương trình, việc bị loại sớm là sự đánh giá của đội trưởng lúc đó. Mình vẫn rất tôn trọng và thực ra mình chưa đủ khả năng. Nhưng bản thân đã cố gắng hết sức, cũng cảm thấy không còn điều gì tiếc nuối trong lần thi đó. Cũng có thể ở khoảnh khắc đó thiếu sự may mắn, khả năng của mình không phù hợp với tầm nhìn của đội trưởng để họ nhận vào trong đội.
Sau khi đăng quang Street Dance Vietnam, bạn có cơ hội hợp tác với những nghệ sĩ nào? Trong đó đâu là cái tên mà bạn thích được hợp tác nhất?
Trong chương trình, mình có cơ hội vào đội chị Chi Pu. Sau lần đó thì mình cũng được hợp tác với đội trưởng của mình. Chi Pu cũng là người mình thích hợp tác nhất và mang đến cho mình nhiều kỉ niệm.
Đây là người không chịu dừng bước ở bất cứ đâu cả. Kiểu luôn muốn làm, tôi phải thử được đã. Nếu tôi không làm được thì tính sau. Đó là người rất xả thân vì nghệ thuật. Nên làm việc với chị Chi Pu rất dễ dàng vì đã quá quen nhau rồi, không có áp lực nào.