Trong 1 gia đình, nếu người chồng để vợ đảm nhận vai trò này thì xin thưa rằng: Việc dạy con đi vào bế tắc!

8 mins read
Trong 1 gia đình, nếu người chồng để vợ đảm nhận vai trò này thì xin thưa rằng: Việc dạy con đi vào bế tắc!

* Bài viết của tác giả Boy Pie – một blogger chuyên về nuôi dạy con ở Trung Quốc

Cách đây một thời gian, tôi được mời đến thăm nhà người bạn thân. Bạn đã đặc biệt nấu cho tôi một số món ăn, một trong số đó là tôm om dầu. Khi đĩa còn lại hai, ba con tôm, bạn gắp bớt 1 con.

Con trai Duoduo của bạn liền phàn nàn: “Mẹ ơi, mẹ đừng ăn nữa”. Bạn tôi tức giận, lớn tiếng mắng: “Sao con có thể ích kỷ như vậy? Cứ ăn một mình không cho người khác ăn?”.

Người chồng muốn nhanh chóng xoa dịu căng thẳng, nói với vợ: “Thằng bé còn nhỏ, đừng đối xử với con như vậy, hãy để con ăn đi”. Bạn tôi nghe vậy càng “nổi cơn tam bành”, hét lên: “Nó đã 10 tuổi rồi, vậy mà còn nhỏ à? Bỏ qua 1 lần, sau này càng ích kỉ gấp 10 lần. Đến khi nó không coi ai ra gì, người làm cha tốt như anh có chịu trách nhiệm không?”.

Bữa tối ấm áp kết thúc trong buồn bã.

Trên thực tế, trong cuộc sống gia đình thường ngày, cảnh tượng này rất thường xuyên xảy ra.

Thật dễ dàng để nuôi dạy một đứa trẻ “lộn xộn”

Nhà tâm lý học người Mỹ Seidez cho biết: Con người giống như đồ gốm, và tuổi thơ giống như đất sét dùng để làm đồ gốm. Việc giáo dục như thế nào sẽ quyết định nguyên mẫu. Đối với một gia đình, kẻ thù lớn nhất của giáo dục là bố là người tốt, mẹ là người xấu.

Trong một chương trình tạp kỹ, có trường hợp về cậu bé 11 tuổi tên Wang Yuran bị nghiện Internet.

Trong thời gian dịch bệnh xảy ra, Yuran đã bí mật bẻ khóa mật khẩu thanh toán của mẹ cô và thưởng toàn bộ số tiền hơn 8.000 Nhân dân tệ trong thẻ cho người dẫn chương trình. Để ngăn Yu Ran chơi game, người mẹ đã đặt nhiều mật khẩu khác nhau cho điện thoại di động. Nhưng dù mật khẩu có phức tạp đến đâu, Yu Ran luôn có thể bẻ khóa dễ dàng.

Cậu bé thậm chí còn biết cách rắc bột huỳnh quang lên màn hình điện thoại và đoán mật khẩu bằng cách quan sát dấu vết. Ban đầu tôi nghĩ Yuran chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm, không chịu thay đổi dù đã nhiều lần khuyên nhủ. Tuy nhiên, khi tìm hiểu thêm, tôi phát hiện ra rằng nguyên nhân sâu xa của Yuran nằm ở gia đình.

Trong mắt Yuran, mẹ em là một “con hổ” tính tình xấu tính. Nếu em phạm lỗi, mẹ sẽ trừng phạt. 

Còn người bố đang làm gì?

Khi mẹ liên tục cảnh báo con không được chơi game, người bố lại thường xuyên chơi game với con mình. Ngay cả khi con trai thua trò chơi, bố cũng sẽ động viên con. Bằng cách này, trong mắt đứa con trai chỉ có bố là người tốt.

Khi được hỏi cảm thấy thế nào khi chứng kiến tình cảm “phân cực” của con trai mình, người mẹ cười ngượng nghịu và không nói gì, còn người bố nói rằng anh cảm thấy ổn. Anh tin rằng mình là sứ giả của công lý và đã duy trì hòa bình trong gia đình.

Rõ ràng người bố muốn gia đình chung sống hòa bình, nhưng tại sao tính cách của người vợ ngày càng cáu kỉnh, còn đứa con ngày càng kiêu ngạo?

Khi còn nhỏ, Yuran đã có những lời nhận xét thô lỗ với mẹ mình, nói rằng mẹ “có trình độ học vấn thấp”, “không làm được việc gì” và “béo như quả bóng”. Bố Yuran tưởng chừng như đã hòa giải xung đột và giải phóng bản chất của đứa trẻ nhưng thực chất lại đang chiều chuộng đứa trẻ.

Trong 1 gia đình, nếu người chồng để vợ đảm nhận vai trò này thì xin thưa rằng: Việc dạy con đi vào bế tắc!- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Mẹ “đóng vai ác”: Mâu thuẫn gia đình ngày càng leo thang

Trong bộ phim truyền hình Mỹ This Is Us, người vợ Rebecca phàn nàn rằng chồng mình là “người tốt” trong gia đình. Vì chồng cô thường thông báo tin nghỉ lễ cho con và lén đưa chúng đi chơi, còn làm mẹ, cô phải đảm nhận vai “kẻ xấu”.

Khi con gái Kate muốn ăn đồ ăn vặt, cô lập tức ngăn cản: “Con không được ăn đồ ngọt nữa!” khiến con không hài lòng. Cô thẳng thắn yêu cầu con trai Kevin cho biết con đã giấu cặp kính của anh trai mình ở đâu, Kevin tức giận nói với: “Con ghét mẹ”. Rebecca kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần và cảm thấy rất thất vọng.

Đây cũng là trường hợp của nhiều gia đình Trung Quốc. Mẹ luôn là người đặt ra những quy tắc nghiêm khắc, là người luôn nói “không”.

Có một người mẹ từng than thở rằng làm mẹ sao mà khó đến thế! Cô không cho con ăn đồ ăn vặt vì nghĩ sẽ có hại cho sức khỏe. Nhưng cha của đứa trẻ luôn bí mật mang đồ ăn nhẹ cho con vào ban đêm và nói một cách thản nhiên: “Chỉ cần ăn một chút sẽ không có chuyện gì xảy ra”. Cô giục các con tập trung hoàn thành bài tập ở bàn học nhưng bọn trẻ cứ lơ đãng. Cô lo lắng vô cùng, còn cha của đứa trẻ đứng bên nói nhỏ: “Cho nó chơi một lúc rồi mới viết thì có sao đâu!”.

Không có người mẹ nào sinh ra đã có khuôn mặt đáng sợ mà chỉ là những áp lực tích tụ quá lâu mà thôi.

Việc để các bà mẹ một mình đảm nhận vai “nhân vật phản diện” sẽ khiến họ chịu áp lực tâm lý rất lớn trong quá trình nuôi dạy con cái. Sự mất cân bằng vai trò này sẽ khiến người mẹ cảm thấy lo lắng, kiệt sức, không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần mà còn gây ra những mâu thuẫn trong gia đình.

Đằng sau mỗi gia đình bất hạnh, có một người cha chỉ biết im lặng, và một người mẹ buộc phải “trở thành kẻ ác”.

Mỗi đứa trẻ với những bước đi vững chắc, phía sau chúng là đôi cha mẹ đoàn kết.

Chuyên gia giáo dục Sun Yunxiao từng nói rằng hiệu quả của giáo dục phụ thuộc vào tính nhất quán. Một đứa trẻ giống như một cây non mỏng manh, cần sự nâng đỡ, cắt tỉa và hướng dẫn của cả gia đình để có thể phát triển thành một cây cao chót vót.

Chỉ khi cha mẹ cùng suy nghĩ và đồng hành thì mới tạo được môi trường phát triển ổn định, có trật tự cho con cái, giúp chúng ngẩng cao đầu và tích cực tiến về phía trước.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

Time limit exceeded. Please complete the captcha once again.

Latest from Blog