Thời khói lửa đạn bom đã nằm lại trong quá khứ hào hùng của dân tộc. Vậy nhưng, trái tim ta vẫn “run” lên trước những bức ảnh, những thước phim hay những dòng tin tức về sự hy sinh, tinh thần quả cảm của những chiến sĩ cảnh sát, quân đội nhân dân Việt Nam.
Đặc biệt vào thời điểm miền Bắc đang phải oằn mình chống chọi với thiên tai như hiện nay thì ta lại càng cảm nhận chân thực câu nói – hai tiếng “nhân dân” là mệnh lệnh từ trái tim những người chiến sĩ.
Những ngày qua, lực lượng công an các cấp đã huy động hơn 100.000 người ứng trực, 27.000 phương tiện bộ và hơn 2.200 phương tiện thủy để giúp nhân dân với phương châm “bốn tại chỗ” (chỉ huy tại chỗ; lực lượng tại chỗ; phương tiện, vật tư tại chỗ; hậu cần tại chỗ) – “ba sẵn sàng” (phòng ngừa chủ động, ứng phó kịp thời, khắc phục khẩn trương và hiệu quả).
Chẳng có ngôn từ hoa mỹ…
Những người chiến sĩ ấy vượt ngược dòng lũ đang chảy xiết, cho dù mái chèo đã bị cuốn trôi vẫn cố gắng bám víu vào đường dây điện để tiến về phía trước trên chiếc xuồng phao chênh vênh, chỉ bởi họ biết, phía trước vẫn có nhân dân đang chờ đợi từ một nóc nhà nơi xa nào đó.
Những người chiến sĩ ấy cặm cụi lật tìm giữa đống bùn đất của một cơn lũ quét, sạt lở vừa quét qua, chẳng biết khi nào cơn lũ quét tiếp theo sẽ ập đến, chỉ bởi họ vẫn hy vọng, dưới lớp đất đá đó, vẫn có nhân dân đang đợi để có được cơ hội tái sinh lần hai, dù mong manh.
Những người chiến sĩ ấy ngả lưng chợp mắt trên một tấm ván gỗ, mảnh bìa lấm lem thậm chí chẳng đủ để duỗi thẳng người, xung quanh vẫn là mấp mé nước tràn. Chỉ bởi họ biết, sau giấc ngủ chẳng lành ấy, vẫn còn những gia tài cả đời người, những đồng học phí hay thậm chí chỉ là bầy gà con lợn… của nhân dân đang đợi để được giải cứu, để cuộc sống phần nào bớt chật vật khi lũ qua.
Những người chiến sĩ ấy ăn vội một tô mì trên bao cát đang chuyển dở ngoài đê, ăn nhanh chiếc bánh ngay giữa nơi nước ngập đến ngang ngực, đôi đũa cầm trên tay run lên vì lạnh… nhưng họ vẫn tươi cười chỉ vì biết, giữa vùng mênh mông biển nước ấy, nhân dân vẫn đang đợi để có một bữa no.
Họ có thể toàn thân đẫm nước, có thể bùn đất lấm lem, có thể bơ phờ mệt mỏi nhưng trái tim họ sáng ngời hướng về hai chữ “nhân dân”.
Bước ra khỏi cơn bão, ta chẳng thể là ta của những ngày trước ấy, có những đau thương dù đánh đổi cả đời người vẫn có lẽ cũng không cách nào quên. Vậy nhưng, chúng ta cũng học được cách mạnh mẽ hơn khi đối mặt với tất cả, học được cách yêu thương, trân trọng những điều bình dị; cũng nhận ra vẫn luôn được bảo vệ bởi những người mang trên mình trách nhiệm và cả tình thương với nhân dân.
Câu nói “Thương lắm Việt Nam ơi!” trong mỗi chúng ta lại vang lên càng chân thành hơn bất cứ khi nào.